Mùa trăng, rơi
Thêm lần nữa mùa trăng lạc lần nữa
lạ lẫm đời, chơ vơ tựa niềm riêng
vẫn mỗi mùa trăng lại tàn khuyết nửa
giấc khuya về, đêm rủ những cô đơn
từng ngày qua từng cơn mưa rắc hạt
nên lòng trăng trôi dạt xa bến bờ
nên hồn trăng bóng dật dờ hiu hắt
bước ngày về … chen, chật vật bến đời
mỗi mùa sang, trăng rơi dần khuất bóng
để mặc hình lạc lõng suốt đường tình
cũng không gian … sáng-trưa-chiều-đêm ngóng
mà môi cười lại đọng vết ưu sầu
trăng tháng năm, trăng màu buồn, phai nhạt
trăng của người, trăng nợ một đời thôi
-TH
(Jun 12, 2008)
trăng của người, trăng nợ một đời thôi 🙂 Muon cau nay 🙂
thanks anh An … dạ mượn bao nhiêu cũng được ạ … ;-)))